Xa rồi cái tuổi đôi mươi
Chiều buông xuống tóc da mồi chân run
Xuân đi guốc dép dẫu cùn
Lối khua gậy trúc vẹt mòn màu sương
Con thì đứa giận đứa thương
Vẫn nâng niu suốt chặng đường gần xa
Dầu vơi bấc lụi tuổi già
Nỗi niềm nương chốn vào ra âm thầm
Mùa về tính tháng tính năm
Mẹ như mưa chữa lỗi lầm chồi tơ
Bát hương cháy giữa ban thờ
Rủi may là vận biết giờ về chăng
Linh thiêng hóa giải nhọc nhằn
Cài then mẹ vẫn băn khoăn một mình
Cau trầu cay với lặng thinh
Thôi thì ấm áp chút tình già nua
Gió đi trảy hội qua chùa
Nhớ xuân cho mẹ...được thua cũng ừ .
-------------------------------------------------------
Bài in tạp chí Cửa biển
Bài thơ rất hay và chan chứa tình thương
Trả lờiXóaBạn nói rất đúng
Xóa