Nguyễn Tất Hanh
Họa phúc như trăng đầy
Trở mình thành hao khuyết
Khi đã về ly biệt
Biết bao giờ tới nhau
Anh mang tấm áo nhàu
Gót giày ngày lặng gió
Em cầm bằng nỗi khổ
Gánh mùa qua hai vai
Mưa tạnh phía đường dài
Màu chiều còn ấm nóng
Giờ anh thành chiếc bóng
Đổ xuống miền hư vô .
Bài thơ ngắn gọn nhưng đi vào lòng người từng chữ một, cảm ơn tác giả
Trả lờiXóaBài thơ rất hay, cảm ơn tác giả
Trả lờiXóa