Khi không thể định tâm cho một bài thơ, tôi thấy mình thật nhỏ nhoi vô nghĩa vì trước sự hoàn chỉnh của thiên nhiên mà cao đàm khoát luận về những thẳm sâu của trời nước và núi đá sừng sững kia thì ý tưởng bỗng thừa ra bởi thiếu đi sự kính trọng thiên nhiên mơ mộng.
Núi – cuốn sách của trời đã ngủ vùi hàng tỷ năm mà chắc gì ai đọc, vậy thì đám rêu và bài thơ kia có khác gì nhau, bởi núi thì trường tồn, còn đám rêu và bài thơ vẫn phụ thuộc thời gian. Thiên nan vạn nan may có đọng một chút gì bất tử
Điềm tĩnh và uy nghi là núi, bí mật mà bao dung cũng là núi. Với biển, núi là bạn tri âm mà núi vẫn bị sóng mài mòn, đánh ngã đấy thôi.
Khi con người xẻ núi ra làm thành những con đường… và những con đường được làm ra đôi khi cũng chỉ để vào thăm núi- mặc lòng, núi biết- đớn đau và hạnh phúc, độc ác và nhân từ, vô tâm và chăm lo thường sát cánh bên nhau để con người làm nên mọi chuyện.
Thuận thiên mà nghịch lý- quy luật của loại trừ sinh diệt.
Tôi vẫn muốn học lại bài học vỡ lòng mà thiên nhiên ngày ngày dạy bảo, mong biết cùng muôn loài chung sống bình yên.
-------------
Tất Hanh - Trại ST Cát Bà
Bài viết rất hay
Trả lờiXóaRất tâm huyết
Trả lờiXóa